时 shí 子 zi 其 qí 泊 pō 城 chéng 外 wài 姚 yáo 寺 sì 因 yīn 问 wèn 讯 xùn 之 zhī - - 韩 hán 淲 biāo
隔 gé 河 hé 城 chéng 里 lǐ 扑 pū 京 jīng 尘 chén , , 占 zhàn 得 dé 僧 sēng 窗 chuāng 景 jǐng 自 zì 新 xīn 。 。
酒 jiǔ 泛 fàn 椒 jiāo 花 huā 知 zhī 逼 bī 岁 suì , , 瓶 píng 簪 zān 梅 méi 蕊 ruǐ 欲 yù 争 zhēng 春 chūn 。 。
乾 qián 坤 kūn 可 kě 是 shì 无 wú 闲 xián 客 kè , , 湖 hú 海 hǎi 元 yuán 非 fēi 有 yǒu 旅 lǚ 人 rén 。 。
老 lǎo 去 qù 壮 zhuàng 心 xīn 空 kōng 不 bù 已 yǐ , , 雪 xuě 花 huā 垂 chuí 地 dì 雨 yǔ 尤 yóu 真 zhēn 。 。
时子其泊城外姚寺因问讯之。宋代。韩淲。隔河城里扑京尘,占得僧窗景自新。 酒泛椒花知逼岁,瓶簪梅蕊欲争春。 乾坤可是无闲客,湖海元非有旅人。 老去壮心空不已,雪花垂地雨尤真。