丁 dīng 未 wèi 昏 hūn 其 qí 一 yī - - 释 shì 行 xíng 海 hǎi
异 yì 乡 xiāng 芳 fāng 草 cǎo 故 gù 乡 xiāng 情 qíng , , 闻 wén 道 dào 烟 yān 烽 fēng 满 mǎn 旧 jiù 京 jīng 。 。
林 lín 下 xià 岂 qǐ 无 wú 贤 xián 圣 shèng 迹 jī , , 城 chéng 中 zhōng 唯 wéi 有 yǒu 管 guǎn 弦 xián 声 shēng 。 。
水 shuǐ 流 liú 云 yún 散 sàn 成 chéng 寥 liáo 落 luò , , 花 huā 笑 xiào 莺 yīng 啼 tí 做 zuò 太 tài 平 píng 。 。
今 jīn 日 rì 已 yǐ 无 wú 荣 róng 辱 rǔ 念 niàn , , 此 cǐ 山 shān 深 shēn 处 chù 寄 jì 浮 fú 生 shēng 。 。
丁未昏 其一。宋代。释行海。异乡芳草故乡情,闻道烟烽满旧京。 林下岂无贤圣迹,城中唯有管弦声。 水流云散成寥落,花笑莺啼做太平。 今日已无荣辱念,此山深处寄浮生。