赋 fù 独 dú 山 shān - - 释 shì 行 xíng 海 hǎi
一 yī 峰 fēng 突 tū 兀 wù 上 shàng 虚 xū 空 kōng , , 石 shí 怪 guài 藤 téng 幽 yōu 树 shù 树 shù 风 fēng 。 。
四 sì 面 miàn 白 bái 云 yún 人 rén 不 bú 见 jiàn , , 磬 qìng 声 shēng 如 rú 在 zài 有 yǒu 无 wú 中 zhōng 。 。
赋独山。宋代。释行海。一峰突兀上虚空,石怪藤幽树树风。 四面白云人不见,磬声如在有无中。