题 tí 聪 cōng 上 shàng 人 rén 林 lín 亭 tíng - - 释 shì 智 zhì 圆 yuán
四 sì 面 miàn 远 yuǎn 尘 chén 迹 jī , , 吟 yín 过 guò 称 chēng 野 yě 情 qíng 。 。
阶 jiē 闲 xián 秋 qiū 果 guǒ 落 luò , , 池 chí 冷 lěng 月 yuè 华 huá 生 shēng 。 。
倚 yǐ 竹 zhú 蝉 chán 声 shēng 断 duàn , , 开 kāi 琴 qín 鹤 hè 梦 mèng 惊 jīng 。 。
却 què 来 lái 还 huán 有 yǒu 约 yuē , , 未 wèi 可 kě 厌 yàn 逢 féng 迎 yíng 。 。
题聪上人林亭。宋代。释智圆。四面远尘迹,吟过称野情。 阶闲秋果落,池冷月华生。 倚竹蝉声断,开琴鹤梦惊。 却来还有约,未可厌逢迎。