客 kè 邸 dǐ 昼 zhòu 寝 qǐn 起 qǐ 而 ér 追 zhuī 程 chéng - - 释 shì 绍 shào 嵩 sōng
客 kè 里 lǐ 无 wú 聊 liáo 久 jiǔ 合 hé 并 bìng , , 梦 mèng 回 huí 南 nán 北 běi 昧 mèi 平 píng 生 shēng 。 。
苦 kǔ 吟 yín 风 fēng 月 yuè 唯 wéi 添 tiān 病 bìng , , 独 dú 冒 mào 烟 yān 岚 lán 促 cù 去 qù 程 chéng 。 。
城 chéng 外 wài 诸 zhū 峰 fēng 迎 yíng 落 luò 照 zhào , , 花 huā 边 biān 白 bái 犬 quǎn 吠 fèi 流 liú 莺 yīng 。 。
阮 ruǎn 途 tú 未 wèi 用 yòng 嗟 jiē 漂 piāo 泊 bó , , 自 zì 有 yǒu 孤 gū 云 yún 识 shí 此 cǐ 情 qíng 。 。
客邸昼寝起而追程。宋代。释绍嵩。客里无聊久合并,梦回南北昧平生。 苦吟风月唯添病,独冒烟岚促去程。 城外诸峰迎落照,花边白犬吠流莺。 阮途未用嗟漂泊,自有孤云识此情。