留 liú 题 tí 江 jiāng 亭 tíng - - 释 shì 绍 shào 嵩 sōng
晚 wǎn 凉 liáng 闲 xián 步 bù 向 xiàng 江 jiāng 亭 tíng , , 山 shān 色 sè 偏 piān 于 yú 晚 wǎn 有 yǒu 情 qíng 。 。
彩 cǎi 索 suǒ 平 píng 时 shí 墙 qiáng 婉 wǎn 娩 wǎn , , 飞 fēi 花 huā 满 mǎn 眼 yǎn 句 jù 纵 zòng 横 héng 。 。
五 wǔ 峰 fēng 遥 yáo 拱 gǒng 千 qiān 岩 yán 秀 xiù , , 四 sì 水 shuǐ 萦 yíng 纡 yū 十 shí 里 lǐ 程 chéng 。 。
鹊 què 噪 zào 鸦 yā 啼 tí 俱 jù 喜 xǐ 色 sè , , 望 wàng 中 zhōng 浑 hún 恐 kǒng 是 shì 蓬 péng 瀛 yíng 。 。
留题江亭。宋代。释绍嵩。晚凉闲步向江亭,山色偏于晚有情。 彩索平时墙婉娩,飞花满眼句纵横。 五峰遥拱千岩秀,四水萦纡十里程。 鹊噪鸦啼俱喜色,望中浑恐是蓬瀛。