伤 shāng 时 shí 二 èr 首 shǒu - - 孟 mèng 云 yún 卿 qīng
太 tài 空 kōng 流 liú 素 sù 月 yuè , , 三 sān 五 wǔ 何 hé 明 míng 明 míng 。 。
光 guāng 耀 yào 侵 qīn 白 bái 日 rì , , 贤 xián 愚 yú 迷 mí 至 zhì 精 jīng 。 。
四 sì 时 shí 更 gēng 变 biàn 化 huà , , 天 tiān 道 dào 有 yǒu 亏 kuī 盈 yíng 。 。
常 cháng 恐 kǒng 今 jīn 夜 yè 没 méi , , 须 xū 臾 yú 还 hái 复 fù 生 shēng 。 。
伤时二首。唐代。孟云卿。太空流素月,三五何明明。 光耀侵白日,贤愚迷至精。 四时更变化,天道有亏盈。 常恐今夜没,须臾还复生。