偈 jì 六 liù 十 shí 九 jiǔ 首 shǒu 其 qí 十 shí 一 yī - - 释 shì 道 dào 宁 níng
宗 zōng 门 mén 奥 ào 旨 zhǐ , , 造 zào 者 zhě 还 hái 稀 xī 。 。
体 tǐ 用 yòng 无 wú 私 sī , , 随 suí 流 liú 得 dé 妙 miào 。 。
有 yǒu 时 shí 互 hù 为 wéi 主 zhǔ , , 伴 bàn 敲 qiāo 唱 chàng 玄 xuán 风 fēng 。 。
有 yǒu 时 shí 对 duì 面 miàn 藏 cáng , , 身 shēn 难 nán 窥 kuī 影 yǐng 迹 jī 。 。
要 yào 津 jīn 把 bǎ 断 duàn , , 凡 fán 圣 shèng 迷 mí 源 yuán 。 。
利 lì 物 wù 垂 chuí 慈 cí , , 等 děng 闲 xián 入 rù 草 cǎo 。 。
偈六十九首 其十一。宋代。释道宁。宗门奥旨,造者还稀。 体用无私,随流得妙。 有时互为主,伴敲唱玄风。 有时对面藏,身难窥影迹。 要津把断,凡圣迷源。 利物垂慈,等闲入草。