偈 jì 颂 sòng 一 yī 百 bǎi 零 líng 一 yī 首 shǒu 其 qí 十 shí 五 wǔ - - 释 shì 慧 huì 性 xìng
秋 qiū 风 fēng 清 qīng , , 秋 qiū 月 yuè 白 bái 。 。
雁 yàn 过 guò 长 cháng 空 kōng , , 蝉 chán 噪 zào 庭 tíng 柏 bǎi 。 。
踢 tī 出 chū 铁 tiě 昆 kūn 崙 lún , , 大 dà 机 jī 要 yào 顿 dùn 发 fā 。 。
好 hǎo 肉 ròu 剜 wān 疮 chuāng , , 觑 qù 着 zhe 即 jí 瞎 xiā 。 。
隔 gé 山 shān 人 rén 唱 chàng 太 tài 平 píng 歌 gē , , 元 yuán 是 shì 胡 hú 笳 jiā 十 shí 八 bā 拍 pāi 。 。
偈颂一百零一首 其十五。宋代。释慧性。秋风清,秋月白。 雁过长空,蝉噪庭柏。 踢出铁昆崙,大机要顿发。 好肉剜疮,觑着即瞎。 隔山人唱太平歌,元是胡笳十八拍。