晓 xiǎo 上 shàng 人 rén 还 hái 浙 zhè 东 dōng - - 释 shì 法 fǎ 平 píng
鸟 niǎo 宿 sù 柴 zhài 门 mén 静 jìng , , 更 gēng 深 shēn 别 bié 意 yì 倾 qīng 。 。
孤 gū 灯 dēng 寒 hán 有 yǒu 晕 yūn , , 细 xì 雨 yǔ 夜 yè 无 wú 声 shēng 。 。
渡 dù 晓 xiǎo 人 rén 争 zhēng 立 lì , , 潮 cháo 平 píng 橹 lǔ 乱 luàn 鸣 míng 。 。
君 jūn 今 jīn 成 chéng 独 dú 往 wǎng , , 老 lǎo 罢 bà 苦 kǔ 为 wéi 情 qíng 。 。
晓上人还浙东。宋代。释法平。鸟宿柴门静,更深别意倾。 孤灯寒有晕,细雨夜无声。 渡晓人争立,潮平橹乱鸣。 君今成独往,老罢苦为情。