荣 róng 大 dà 师 shī 昔 xī 从 cóng 余 yú 出 chū 应 yìng 天 tiān 宁 níng 后 hòu 为 wèi 洞 dòng 山 shān 古 gǔ 羊 yáng 副 fù 庄 zhuāng 往 wǎng 来 lái 称 chēng 之 zhī 因 yīn 作 zuò 小 xiǎo 颂 sòng 为 wèi 寄 jì - - 饶 ráo 节 jié
年 nián 来 lái 落 luò 莫 mò 卧 wò 岩 yán 谷 gǔ , , 故 gù 人 rén 来 lái 会 huì 岩 yán 中 zhōng 宿 sù 。 。
夜 yè 深 shēn 灯 dēng 火 huǒ 话 huà 西 xī 来 lái , , 重 zhòng 悟 wù 当 dāng 年 nián 庵 ān 畔 pàn 竹 zhú 。 。
荣大师昔从余出应天宁后为洞山古羊副庄往来称之因作小颂为寄。宋代。饶节。年来落莫卧岩谷,故人来会岩中宿。 夜深灯火话西来,重悟当年庵畔竹。