咏 yǒng 冬 dōng 诗 shī - - 曹 cáo 毗 pí
绵 mián 邈 miǎo 冬 dōng 夕 xī 永 yǒng , , 凛 lǐn 厉 lì 寒 hán 气 qì 升 shēng 。 。
离 lí 叶 yè 向 xiàng 晨 chén 落 luò , , 长 cháng 风 fēng 振 zhèn 条 tiáo 兴 xìng 。 。
夜 yè 静 jìng 轻 qīng 响 xiǎng 起 qǐ , , 天 tiān 清 qīng 月 yuè 晖 huī 澄 chéng 。 。
寒 hán 冰 bīng 盈 yíng 渠 qú 结 jié , , 素 sù 霜 shuāng 竟 jìng 栏 lán 凝 níng 。 。
今 jīn 载 zài 忽 hū 已 yǐ 暮 mù , , 来 lái 纪 jì 奄 yǎn 复 fù 仍 réng 。 。
咏冬诗。魏晋。曹毗。绵邈冬夕永,凛厉寒气升。 离叶向晨落,长风振条兴。 夜静轻响起,天清月晖澄。 寒冰盈渠结,素霜竟栏凝。 今载忽已暮,来纪奄复仍。