被 bèi 使 shǐ 出 chū 关 guān 诗 shī - - 何 hé 胥 xū
出 chū 关 guān 登 dēng 陇 lǒng 坂 bǎn , , 回 huí 首 shǒu 望 wàng 秦 qín 川 chuān 。 。
绛 jiàng 水 shuǐ 通 tōng 西 xī 晋 jìn , , 机 jī 桥 qiáo 指 zhǐ 北 běi 燕 yàn 。 。
奔 bēn 流 liú 下 xià 激 jī 石 shí , , 古 gǔ 木 mù 上 shàng 参 cān 天 tiān 。 。
莺 yīng 啼 tí 落 luò 春 chūn 后 hòu , , 雁 yàn 度 dù 在 zài 秋 qiū 前 qián 。 。
平 píng 生 shēng 屡 lǚ 此 cǐ 别 bié , , 肠 cháng 断 duàn 自 zì 催 cuī 年 nián 。 。
被使出关诗。南北朝。何胥。出关登陇坂,回首望秦川。 绛水通西晋,机桥指北燕。 奔流下激石,古木上参天。 莺啼落春后,雁度在秋前。 平生屡此别,肠断自催年。