垂 chuí 训 xùn 诗 shī - - 令 lìng 超 chāo
行 xíng 藏 cáng 虚 xū 实 shí 自 zì 家 jiā 知 zhī , , 祸 huò 福 fú 因 yīn 由 yóu 更 gèng 问 wèn 谁 shuí 。 。
善 shàn 恶 è 到 dào 头 tóu 终 zhōng 有 yǒu 报 bào , , 只 zhǐ 争 zhēng 来 lái 早 zǎo 与 yǔ 来 lái 迟 chí 。 。
闲 xián 中 zhōng 检 jiǎn 点 diǎn 平 píng 生 shēng 事 shì , , 静 jìng 坐 zuò 思 sī 量 liang 日 rì 所 suǒ 为 wéi 。 。
常 cháng 把 bǎ 一 yī 心 xīn 行 xíng 正 zhèng 道 dào , , 自 zì 然 rán 天 tiān 地 dì 不 bù 相 xiāng 亏 kuī 。 。
垂训诗。唐代。令超。行藏虚实自家知,祸福因由更问谁。 善恶到头终有报,只争来早与来迟。 闲中检点平生事,静坐思量日所为。 常把一心行正道,自然天地不相亏。