师 shī 勉 miǎn - - 还 huán 阳 yáng 子 zi
早 zǎo 向 xiàng 忙 máng 中 zhōng 认 rèn 取 qǔ 闲 xián , , 休 xiū 将 jiāng 心 xīn 力 lì 役 yì 机 jī 关 guān 。 。
花 huā 依 yī 时 shí 节 jié 重 chóng 开 kāi 得 dé , , 水 shuǐ 向 xiàng 东 dōng 流 liú 定 dìng 不 bù 还 hái 。 。
春 chūn 色 sè 潜 qián 偷 tōu 青 qīng 鬓 bìn 发 fà , , 风 fēng 光 guāng 暗 àn 换 huàn 少 shào 年 nián 颜 yán 。 。
须 xū 知 zhī 世 shì 事 shì 堪 kān 悲 bēi 叹 tàn , , 尽 jǐn 在 zài 庄 zhuāng 周 zhōu 一 yī 梦 mèng 间 jiān 。 。
师勉。唐代。还阳子。早向忙中认取闲,休将心力役机关。 花依时节重开得,水向东流定不还。 春色潜偷青鬓发,风光暗换少年颜。 须知世事堪悲叹,尽在庄周一梦间。