晚 wǎn 望 wàng 因 yīn 寄 jì 宋 sòng 太 tài 素 sù - - 田 tián 锡 xī
春 chūn 深 shēn 水 shuǐ 榭 xiè 絮 xù 纷 fēn 纷 fēn , , 支 zhī 策 cè 临 lín 高 gāo 日 rì 欲 yù 曛 xūn 。 。
故 gù 国 guó 已 yǐ 迷 mí 巴 bā 徼 jiǎo 路 lù , , 断 duàn 肠 cháng 空 kōng 似 shì 岭 lǐng 头 tóu 云 yún 。 。
燕 yàn 飞 fēi 芳 fāng 草 cǎo 随 suí 天 tiān 远 yuǎn , , 莺 yīng 啭 zhuàn 残 cán 花 huā 隔 gé 竹 zhú 闻 wén 。 。
物 wù 景 jǐng 感 gǎn 人 rén 情 qíng 不 bù 尽 jìn , , 因 yīn 成 chéng 吟 yín 咏 yǒng 寄 jì 于 yú 君 jūn 。 。
晚望因寄宋太素。宋代。田锡。春深水榭絮纷纷,支策临高日欲曛。 故国已迷巴徼路,断肠空似岭头云。 燕飞芳草随天远,莺啭残花隔竹闻。 物景感人情不尽,因成吟咏寄于君。