次 cì 戴 dài 文 wén 祥 xiáng 归 guī 田 tián 韵 yùn 其 qí 二 èr - - 王 wáng 份 fèn
老 lǎo 去 qù 幽 yōu 栖 qī 还 hái 自 zì 适 shì , , 诗 shī 成 chéng 应 yīng 遣 qiǎn 和 hé 羊 yáng 何 hé 。 。
到 dào 家 jiā 杖 zhàng 履 lǚ 登 dēng 临 lín 遍 biàn , , 回 huí 首 shǒu 江 jiāng 湖 hú 感 gǎn 慨 kǎi 多 duō 。 。
草 cǎo 阁 gé 正 zhèng 纫 rèn 兰 lán 叶 yè 佩 pèi , , 水 shuǐ 乡 xiāng 频 pín 听 tīng 竹 zhú 枝 zhī 歌 gē 。 。
绝 jué 怜 lián 门 mén 巷 xiàng 尘 chén 嚣 xiāo 隔 gé , , 有 yǒu 客 kè 常 cháng 从 cóng 醉 zuì 碧 bì 荷 hé 。 。
次戴文祥归田韵 其二。元代。王份。老去幽栖还自适,诗成应遣和羊何。 到家杖履登临遍,回首江湖感慨多。 草阁正纫兰叶佩,水乡频听竹枝歌。 绝怜门巷尘嚣隔,有客常从醉碧荷。