梅 méi 花 huā 次 cì 韵 yùn - - 王 wáng 翰 hàn
只 zhǐ 疑 yí 姑 gū 射 shè 是 shì 花 huā 神 shén , , 素 sù 影 yǐng 横 héng 窗 chuāng 月 yuè 写 xiě 真 zhēn 。 。
斜 xié 出 chū 短 duǎn 篱 lí 犹 yóu 皓 hào 鹤 hè , , 独 dú 居 jū 空 kōng 谷 gǔ 似 shì 佳 jiā 人 rén 。 。
风 fēng 前 qián 落 luò 去 qù 多 duō 沾 zhān 石 shí , , 水 shuǐ 畔 pàn 开 kāi 时 shí 不 bù 染 rǎn 尘 chén 。 。
总 zǒng 把 bǎ 百 bǎi 篇 piān 珠 zhū 玉 yù 盛 shèng , , 端 duān 能 néng 换 huàn 得 dé 十 shí 分 fēn 春 chūn 。 。
梅花次韵。元代。王翰。只疑姑射是花神,素影横窗月写真。 斜出短篱犹皓鹤,独居空谷似佳人。 风前落去多沾石,水畔开时不染尘。 总把百篇珠玉盛,端能换得十分春。