侯 hóu 村 cūn 寺 sì 遣 qiǎn 怀 huái 二 èr 首 shǒu 其 qí 二 èr - - 王 wáng 翰 hàn
我 wǒ 为 wèi 劳 láo 形 xíng 损 sǔn 性 xìng 灵 líng , , 时 shí 来 lái 野 yě 寺 sì 伴 bàn 山 shān 僧 sēng 。 。
拂 fú 开 kāi 素 sù 壁 bì 留 liú 新 xīn 句 jù , , 剔 tī 落 luò 苍 cāng 苔 tái 读 dú 旧 jiù 铭 míng 。 。
花 huā 雨 yǔ 远 yuǎn 从 cóng 天 tiān 外 wài 至 zhì , , 磬 qìng 声 shēng 多 duō 向 xiàng 月 yuè 中 zhōng 听 tīng 。 。
幽 yōu 窗 chuāng 一 yī 夜 yè 浑 hún 无 wú 寐 mèi , , 洗 xǐ 尽 jǐn 尘 chén 根 gēn 两 liǎng 耳 ěr 清 qīng 。 。
侯村寺遣怀二首 其二。元代。王翰。我为劳形损性灵,时来野寺伴山僧。 拂开素壁留新句,剔落苍苔读旧铭。 花雨远从天外至,磬声多向月中听。 幽窗一夜浑无寐,洗尽尘根两耳清。