闲 xián - - 徐 xú 夤 yín
不 bù 管 guǎn 人 rén 间 jiān 是 shì 与 yǔ 非 fēi , , 白 bái 云 yún 流 liú 水 shuǐ 自 zì 相 xiāng 依 yī 。 。
一 yī 瓢 piáo 挂 guà 树 shù 傲 ào 时 shí 代 dài , , 五 wǔ 柳 liǔ 种 zhǒng 门 mén 吟 yín 落 luò 晖 huī 。 。
江 jiāng 上 shàng 翠 cuì 娥 é 遗 yí 佩 pèi 去 qù , , 岸 àn 边 biān 红 hóng 袖 xiù 采 cǎi 莲 lián 归 guī 。 。
客 kè 星 xīng 辞 cí 得 dé 汉 hàn 光 guāng 武 wǔ , , 却 què 坐 zuò 东 dōng 江 jiāng 旧 jiù 藓 xiǎn 矶 jī 。 。
闲。唐代。徐夤。不管人间是与非,白云流水自相依。 一瓢挂树傲时代,五柳种门吟落晖。 江上翠娥遗佩去,岸边红袖采莲归。 客星辞得汉光武,却坐东江旧藓矶。