寄 jì 惯 guàn 穷 qióng 老 lǎo 人 rén 还 huán 乡 xiāng - - 李 lǐ 时 shí 勉 miǎn
塞 sāi 门 mén 迢 tiáo 递 dì 雁 yàn 门 mén 开 kāi , , 疋 pǐ 马 mǎ 萧 xiāo 萧 xiāo 入 rù 楚 chǔ 来 lái 。 。
从 cóng 此 cǐ 云 yún 萝 luó 成 chéng 隐 yǐn 逸 yì , , 不 bù 妨 fáng 水 shuǐ 竹 zhú 久 jiǔ 徘 pái 徊 huái 。 。
归 guī 田 tián 剩 shèng 有 yǒu 闲 xián 居 jū 赋 fù , , 观 guān 国 guó 惭 cán 无 wú 济 jì 世 shì 才 cái 。 。
自 zì 是 shì 因 yīn 君 jūn 怀 huái 旧 jiù 隐 yǐn , , 望 wàng 乡 xiāng 频 pín 上 shàng 凤 fèng 凰 huáng 台 tái 。 。
寄惯穷老人还乡。明代。李时勉。塞门迢递雁门开,疋马萧萧入楚来。 从此云萝成隐逸,不妨水竹久徘徊。 归田剩有闲居赋,观国惭无济世才。 自是因君怀旧隐,望乡频上凤凰台。