秋 qiū 日 rì 再 zài 寄 jì - - 晁 cháo 采 cǎi
珍 zhēn 簟 diàn 生 shēng 凉 liáng 夜 yè 漏 lòu 馀 yú , , 梦 mèng 中 zhōng 恍 huǎng 惚 hū 觉 jué 来 lái 初 chū 。 。
魂 hún 离 lí 不 bù 得 dé 空 kōng 成 chéng 病 bìng , , 面 miàn 见 jiàn 无 wú 由 yóu 浪 làng 寄 jì 书 shū 。 。
窗 chuāng 外 wài 江 jiāng 村 cūn 钟 zhōng 响 xiǎng 绝 jué , , 枕 zhěn 边 biān 梧 wú 叶 yè 雨 yǔ 声 shēng 疏 shū 。 。
此 cǐ 时 shí 最 zuì 是 shì 思 sī 君 jūn 处 chù , , 肠 cháng 断 duàn 寒 hán 猿 yuán 定 dìng 不 bù 如 rú 。 。
秋日再寄。唐代。晁采。珍簟生凉夜漏馀,梦中恍惚觉来初。 魂离不得空成病,面见无由浪寄书。 窗外江村钟响绝,枕边梧叶雨声疏。 此时最是思君处,肠断寒猿定不如。