于 yú 塞 sài 北 běi 春 chūn 日 rì 思 sī 归 guī - - 陈 chén 子 zi 良 liáng
我 wǒ 家 jiā 吴 wú 会 huì 青 qīng 山 shān 远 yuǎn , , 他 tā 乡 xiāng 关 guān 塞 sài 白 bái 云 yún 深 shēn 。 。
为 wèi 许 xǔ 羁 jī 愁 chóu 长 zhǎng 下 xià 泪 lèi , , 那 nà 堪 kān 春 chūn 色 sè 更 gèng 伤 shāng 心 xīn 。 。
惊 jīng 鸟 niǎo 屡 lǚ 飞 fēi 恒 héng 失 shī 侣 lǚ , , 落 luò 花 huā 一 yī 去 qù 不 bù 归 guī 林 lín 。 。
如 rú 何 hé 此 cǐ 日 rì 嗟 jiē 迟 chí 暮 mù , , 悲 bēi 来 lái 还 huán 作 zuò 白 bái 头 tóu 吟 yín 。 。
于塞北春日思归。唐代。陈子良。我家吴会青山远,他乡关塞白云深。 为许羁愁长下泪,那堪春色更伤心。 惊鸟屡飞恒失侣,落花一去不归林。 如何此日嗟迟暮,悲来还作白头吟。