宿 sù 崇 chóng 梵 fàn 寺 sì 二 èr 首 shǒu 其 qí 一 yī - - 夏 xià 良 liáng 胜 shèng
才 cái 离 lí 城 chéng 市 shì 即 jí 山 shān 林 lín , , 古 gǔ 刹 chà 停 tíng 骖 cān 一 yī 解 jiě 襟 jīn 。 。
我 wǒ 欲 yù 静 jìng 中 zhōng 还 hái 有 yǒu 得 de , , 谁 shuí 言 yán 删 shān 后 hòu 不 bù 须 xū 吟 yín 。 。
茶 chá 碗 wǎn 润 rùn 枯 kū 烟 yān 灶 zào 湿 shī , , 酒 jiǔ 杯 bēi 销 xiāo 泪 lèi 烛 zhú 痕 hén 深 shēn 。 。
相 xiāng 逢 féng 尽 jǐn 话 huà 浮 fú 生 shēng 梦 mèng , , 梦 mèng 觉 jué 浮 fú 生 shēng 只 zhī 此 cǐ 心 xīn 。 。
宿崇梵寺二首 其一。明代。夏良胜。才离城市即山林,古刹停骖一解襟。 我欲静中还有得,谁言删后不须吟。 茶碗润枯烟灶湿,酒杯销泪烛痕深。 相逢尽话浮生梦,梦觉浮生只此心。