东 dōng 峰 fēng 亭 tíng 各 gè 赋 fù 一 yī 物 wù 得 dé 林 lín 中 zhōng 翠 cuì - - 高 gāo 傪 cān
杳 yǎo 霭 ǎi 无 wú 定 dìng 状 zhuàng , , 霏 fēi 微 wēi 常 cháng 满 mǎn 林 lín 。 。
清 qīng 风 fēng 光 guāng 不 bù 散 sàn , , 过 guò 雨 yǔ 色 sè 偏 piān 深 shēn 。 。
幽 yōu 意 yì 赏 shǎng 难 nán 尽 jǐn , , 终 zhōng 朝 cháo 再 zài 招 zhāo 寻 xún 。 。
东峰亭各赋一物得林中翠。唐代。高傪。杳霭无定状,霏微常满林。 清风光不散,过雨色偏深。 幽意赏难尽,终朝再招寻。