题 tí 张 zhāng 宗 zōng 苍 cāng 摹 mó 郭 guō 熙 xī 笔 bǐ 意 yì - - 弘 hóng 历 lì
山 shān 势 shì 排 pái 空 kōng 树 shù 染 rǎn 霜 shuāng , , 传 chuán 神 shén 活 huó 脱 tuō 是 shì 河 hé 阳 yáng 。 。
高 gāo 人 rén 坐 zuò 爱 ài 松 sōng 头 tóu 月 yuè , , 客 kè 子 zi 诗 shī 成 chéng 驴 lǘ 背 bèi 凉 liáng 。 。
朔 shuò 气 qì 惟 wéi 应 yīng 愁 chóu 宋 sòng 玉 yù , , 南 nán 云 yún 今 jīn 复 fù 见 jiàn 宗 zōng 苍 cāng 。 。
如 rú 探 tàn 胜 shèng 到 dào 幽 yōu 穷 qióng 处 chù , , 将 jiāng 谓 wèi 无 wú 多 duō 意 yì 转 zhuǎn 长 zhǎng 。 。
题张宗苍摹郭熙笔意。清代。弘历。山势排空树染霜,传神活脱是河阳。 高人坐爱松头月,客子诗成驴背凉。 朔气惟应愁宋玉,南云今复见宗苍。 如探胜到幽穷处,将谓无多意转长。