被 bèi 放 fàng - - 陆 lù 瀹 yuè 原 yuán
宦 huàn 途 tú 宠 chǒng 辱 rǔ 未 wèi 须 xū 惊 jīng , , 归 guī 去 qù 南 nán 山 shān 尚 shàng 足 zú 耕 gēng 。 。
眼 yǎn 底 dǐ 谁 shuí 青 qīng 与 yǔ 谁 shuí 白 bái , , 胸 xiōng 中 zhōng 无 wú 我 wǒ 并 bìng 无 wú 卿 qīng 。 。
柴 zhài 门 mén 候 hòu 月 yuè 惟 wéi 搜 sōu 句 jù , , 竹 zhú 径 jìng 迎 yíng 风 fēng 独 dú 举 jǔ 觥 gōng 。 。
栩 xǔ 栩 xǔ 北 běi 窗 chuāng 高 gāo 卧 wò 稳 wěn , , 折 zhé 腰 yāo 久 jiǔ 已 yǐ 薄 báo 时 shí 名 míng 。 。
被放。清代。陆瀹原。宦途宠辱未须惊,归去南山尚足耕。 眼底谁青与谁白,胸中无我并无卿。 柴门候月惟搜句,竹径迎风独举觥。 栩栩北窗高卧稳,折腰久已薄时名。