临 lín 江 jiāng 仙 xiān 其 qí 七 qī - - 叶 yè 梦 mèng 得 dé
唱 chàng 彻 chè 阳 yáng 关 guān 分 fēn 别 bié 袂 mèi , , 佳 jiā 人 rén 粉 fěn 泪 lèi 空 kōng 零 líng 。 。
请 qǐng 君 jūn 重 zhòng 作 zuò 醉 zuì 歌 gē 行 xíng 。 。
一 yī 欢 huān 须 xū 痛 tòng 饮 yǐn , , 回 huí 首 shǒu 念 niàn 平 píng 生 shēng 。 。
却 què 怪 guài 老 lǎo 来 lái 风 fēng 味 wèi 减 jiǎn , , 半 bàn 酣 hān 易 yì 逐 zhú 愁 chóu 醒 xǐng 。 。
因 yīn 花 huā 那 nà 更 gèng 赋 fù 闲 xián 情 qíng 。 。
鬓 bìn 毛 máo 今 jīn 尔 ěr 耳 ěr , , 空 kōng 笑 xiào 老 lǎo 渊 yuān 明 míng 。 。
临江仙 其七。宋代。叶梦得。唱彻阳关分别袂,佳人粉泪空零。 请君重作醉歌行。 一欢须痛饮,回首念平生。 却怪老来风味减,半酣易逐愁醒。 因花那更赋闲情。 鬓毛今尔耳,空笑老渊明。