杨 yáng 柳 liǔ 枝 zhī 老 lǎo 催 cuī 人 rén - - 敦 dūn 煌 huáng 曲 qǔ 子 zi
春 chūn 去 qù 春 chūn 来 lái 春 chūn 复 fù 春 chūn 。 。 寒 hán 暑 shǔ 来 lái 频 pín 。 。
月 yuè 生 shēng 月 yuè 尽 jǐn 月 yuè 还 hái 新 xīn 。 。 又 yòu 被 bèi 老 lǎo 催 cuī 人 rén 。 。
只 zhī 见 jiàn 庭 tíng 前 qián 千 qiān 岁 suì 月 yuè 。 。 长 zhǎng 在 zài 长 cháng 存 cún 。 。
不 bú 见 jiàn 堂 táng 上 shàng 百 bǎi 年 nián 人 rén 。 。 尽 jǐn 总 zǒng 化 huà 微 wēi 尘 chén 。 。
杨柳枝 老催人。唐代。敦煌曲子。春去春来春复春。寒暑来频。 月生月尽月还新。又被老催人。 只见庭前千岁月。长在长存。 不见堂上百年人。尽总化微尘。