秋 qiū 晴 qíng 独 dú 立 lì 南 nán 亭 tíng - - 杨 yáng 发 fā
昼 zhòu 对 duì 南 nán 风 fēng 独 dú 闭 bì 关 guān , , 暗 àn 期 qī 幽 yōu 鸟 niǎo 去 qù 仍 réng 还 hái 。 。
如 rú 今 jīn 有 yǒu 待 dài 终 zhōng 身 shēn 贵 guì , , 未 wèi 若 ruò 忘 wàng 机 jī 尽 jǐn 日 rì 闲 xián 。 。
心 xīn 似 shì 蒙 méng 庄 zhuāng 游 yóu 物 wù 外 wài , , 官 guān 惭 cán 许 xǔ 掾 yuàn 在 zài 人 rén 间 jiān 。 。
开 kāi 襟 jīn 自 zì 向 xiàng 清 qīng 风 fēng 笑 xiào , , 无 wú 限 xiàn 秋 qiū 光 guāng 为 wèi 解 jiě 颜 yán 。 。
秋晴独立南亭。唐代。杨发。昼对南风独闭关,暗期幽鸟去仍还。 如今有待终身贵,未若忘机尽日闲。 心似蒙庄游物外,官惭许掾在人间。 开襟自向清风笑,无限秋光为解颜。