发 fā 一 yī 宿 xiǔ 庵 ān - - 黄 huáng 景 jǐng 仁 rén
曾 céng 闻 wén 绝 jué 顶 dǐng 接 jiē 天 tiān 梯 tī , , 几 jǐ 叠 dié 烟 yān 岚 lán 望 wàng 已 yǐ 迷 mí 。 。
得 dé 意 yì 总 zǒng 忘 wàng 山 shān 远 yuǎn 近 jìn , , 但 dàn 行 xíng 休 xiū 问 wèn 路 lù 东 dōng 西 xī 。 。
飘 piāo 萧 xiāo 洞 dòng 气 qì 成 chéng 飞 fēi 雨 yǔ , , 冥 míng 漠 mò 丹 dān 根 gēn 获 huò 紫 zǐ 泥 ní 。 。
常 cháng 自 zì 笑 xiào 人 rén 岩 yán 畔 pàn 月 yuè , , 有 yǒu 山 shān 如 rú 此 cǐ 不 bù 幽 yōu 栖 qī 。 。
发一宿庵。清代。黄景仁。曾闻绝顶接天梯,几叠烟岚望已迷。 得意总忘山远近,但行休问路东西。 飘萧洞气成飞雨,冥漠丹根获紫泥。 常自笑人岩畔月,有山如此不幽栖。