柳 liǔ 梢 shāo 青 qīng · · 清 qīng 明 míng - - 庄 zhuāng 盘 pán 珠 zhū
风 fēng 声 shēng 鸟 niǎo 声 shēng 。 。 这 zhè 番 fān 病 bìng 起 qǐ , , 不 bù 似 shì 前 qián 春 chūn 。 。 针 zhēn 又 yòu 慵 yōng 拾 shí , , 睡 shuì 还 hái 难 nán 著 zhe , , 剩 shèng 个 gè 愁 chóu 人 rén 。 。
隔 gé 帘 lián 几 jǐ 日 rì 浓 nóng 阴 yīn 。 。 恰 qià 放 fàng 出 chū 、 xiē 些 ér 儿 nuǎn 暖 qíng 晴 bó 。 。 薄 mìng 命 táo 桃 huā 花 duō , , 多 qíng 情 yáng 杨 liǔ 柳 yī , , 依 jiù 旧 fēn 分 míng 明 。 。
柳梢青 · 清明。清代。庄盘珠。风声鸟声。这番病起,不似前春。针又慵拾,睡还难著,剩个愁人。 隔帘几日浓阴。恰放出、些儿暖晴。薄命桃花,多情杨柳,依旧分明。