登 dēng 天 tiān 竺 zhú 寺 sì - - 綦 qí 毋 wú 潜 qián
郡 jùn 有 yǒu 化 huà 城 chéng 最 zuì , , 西 xī 穷 qióng 叠 dié 嶂 zhàng 深 shēn 。 。
松 sōng 门 mén 当 dāng 涧 jiàn 口 kǒu , , 石 shí 路 lù 在 zài 峰 fēng 心 xīn 。 。
幽 yōu 见 jiàn 夕 xī 阳 yáng 霁 jì , , 高 gāo 逢 féng 暮 mù 雨 yǔ 阴 yīn 。 。
佛 fú 身 shēn 瞻 zhān 绀 gàn 发 fā , , 宝 bǎo 地 dì 践 jiàn 黄 huáng 金 jīn 。 。
云 yún 向 xiàng 竹 zhú 溪 xī 尽 jǐn , , 月 yuè 从 cóng 花 huā 洞 dòng 临 lín 。 。
因 yīn 物 wù 成 chéng 真 zhēn 悟 wù , , 遗 yí 世 shì 在 zài 兹 zī 岑 cén 。 。
登天竺寺。唐代。綦毋潜。郡有化城最,西穷叠嶂深。 松门当涧口,石路在峰心。 幽见夕阳霁,高逢暮雨阴。 佛身瞻绀发,宝地践黄金。 云向竹溪尽,月从花洞临。 因物成真悟,遗世在兹岑。