慈 cí 恩 ēn 寺 sì 偶 ǒu 题 tí - - 郑 zhèng 谷 gǔ
往 wǎng 事 shì 悠 yōu 悠 yōu 添 tiān 浩 hào 叹 tàn , , 劳 láo 生 shēng 扰 rǎo 扰 rǎo 竟 jìng 何 hé 能 néng 。 。
故 gù 山 shān 岁 suì 晚 wǎn 不 bù 归 guī 去 qù , , 高 gāo 塔 tǎ 晴 qíng 来 lái 独 dú 自 zì 登 dēng 。 。
林 lín 下 xià 听 tīng 经 jīng 秋 qiū 苑 yuàn 鹿 lù , , 江 jiāng 边 biān 扫 sǎo 叶 yè 夕 xī 阳 yáng 僧 sēng 。 。
吟 yín 馀 yú 却 què 起 qǐ 双 shuāng 峰 fēng 念 niàn , , 曾 céng 看 kàn 庵 ān 西 xī 瀑 pù 布 bù 冰 bīng 。 。
慈恩寺偶题。唐代。郑谷。往事悠悠添浩叹,劳生扰扰竟何能。 故山岁晚不归去,高塔晴来独自登。 林下听经秋苑鹿,江边扫叶夕阳僧。 吟馀却起双峰念,曾看庵西瀑布冰。