瓶 píng 笙 shēng , , 并 bìng 引 yǐn - - 苏 sū 轼 shì
孤 gū 松 sōng 吟 yín 风 fēng 细 xì 泠 líng 泠 líng , , 独 dú 茧 jiǎn 长 zhǎng 缫 sāo 女 nǚ 娲 wā 笙 shēng 。 。
陋 lòu 哉 zāi 石 shí 鼎 dǐng 逢 féng 弥 mí 明 míng , , 蚯 qiū 蚓 yǐn 窍 qiào 作 zuò 苍 cāng 蝇 yíng 声 shēng 。 。
瓶 píng 中 zhōng 宫 gōng 商 shāng 自 zì 相 xiāng 赓 gēng , , 昭 zhāo 文 wén 无 wú 亏 kuī 亦 yì 无 wú 成 chéng 。 。
东 dōng 坡 pō 醉 zuì 熟 shú 呼 hū 不 bù 醒 xǐng , , 但 dàn 云 yún 作 zuò 劳 láo 吾 wú 耳 ěr 鸣 míng 。 。
瓶笙,并引。宋代。苏轼。孤松吟风细泠泠,独茧长缫女娲笙。 陋哉石鼎逢弥明,蚯蚓窍作苍蝇声。 瓶中宫商自相赓,昭文无亏亦无成。 东坡醉熟呼不醒,但云作劳吾耳鸣。