春 chūn 雪 xuě 次 cì 韵 yùn 方 fāng 石 shí - - 李 lǐ 东 dōng 阳 yáng
踏 tà 雪 xuě 诗 shī 来 lái 起 qǐ 我 wǒ 眠 mián , , 雪 xuě 清 qīng 诗 shī 绝 jué 两 liǎng 堪 kān 怜 lián 。 。
极 jí 知 zhī 慰 wèi 藉 jiè 春 chūn 深 shēn 地 dì , , 不 bù 似 shì 仓 cāng 皇 huáng 岁 suì 暮 mù 天 tiān 。 。
闲 xián 看 kàn 红 hóng 尘 chén 非 fēi 世 shì 界 jiè , , 坐 zuò 疑 yí 银 yín 海 hǎi 眩 xuàn 山 shān 川 chuān 。 。
万 wàn 间 jiān 广 guǎng 厦 shà 真 zhēn 谁 shuí 事 shì , , 昨 zuó 夜 yè 先 xiān 愁 chóu 我 wǒ 屋 wū 颠 diān 。 。
春雪次韵方石。明代。李东阳。踏雪诗来起我眠,雪清诗绝两堪怜。 极知慰藉春深地,不似仓皇岁暮天。 闲看红尘非世界,坐疑银海眩山川。 万间广厦真谁事,昨夜先愁我屋颠。