春 chūn 寒 hán 二 èr 首 shǒu 其 qí 一 yī - - 李 lǐ 东 dōng 阳 yáng
漠 mò 漠 mò 春 chūn 寒 hán 尚 shàng 不 bù 归 guī , , 朔 shuò 风 fēng 二 èr 月 yuè 卷 juǎn 人 rén 衣 yī 。 。
山 shān 中 zhōng 宿 sù 草 cǎo 深 shēn 藏 cáng 冻 dòng , , 塞 sài 外 wài 秋 qiū 兵 bīng 稍 shāo 出 chū 围 wéi 。 。
身 shēn 病 bìng 懒 lǎn 朝 cháo 翻 fān 起 qǐ 早 zǎo , , 世 shì 途 tú 无 wú 事 shì 失 shī 防 fáng 微 wēi 。 。
城 chéng 东 dōng 十 shí 里 lǐ 郊 jiāo 亭 tíng 在 zài , , 把 bǎ 酒 jiǔ 看 kàn 春 chūn 此 cǐ 意 yì 违 wéi 。 。
春寒二首 其一。明代。李东阳。漠漠春寒尚不归,朔风二月卷人衣。 山中宿草深藏冻,塞外秋兵稍出围。 身病懒朝翻起早,世途无事失防微。 城东十里郊亭在,把酒看春此意违。