巴 bā 东 dōng 令 lìng 廨 xiè 白 bái 云 yún 亭 tíng - - 陆 lù 游 yóu
寇 kòu 公 gōng 壮 zhuàng 岁 suì 落 luò 巴 bā 蛮 mán , , 得 dé 意 yì 孤 gū 亭 tíng 缥 piāo 缈 miǎo 间 jiān 。 。
常 cháng 倚 yǐ 曲 qū 阑 lán 贪 tān 看 kàn 水 shuǐ , , 不 bù 安 ān 四 sì 壁 bì 怕 pà 遮 zhē 山 shān 。 。
遗 yí 民 mín 虽 suī 尽 jǐn 犹 yóu 能 néng 说 shuō , , 老 lǎo 令 lìng 初 chū 来 lái 亦 yì 爱 ài 闲 xián 。 。
正 zhèng 使 shǐ 官 guān 清 qīng 贫 pín 至 zhì 骨 gǔ , , 未 wèi 妨 fáng 留 liú 客 kè 听 tīng 潺 chán 潺 chán 。 。
巴东令廨白云亭。宋代。陆游。寇公壮岁落巴蛮,得意孤亭缥缈间。 常倚曲阑贪看水,不安四壁怕遮山。 遗民虽尽犹能说,老令初来亦爱闲。 正使官清贫至骨,未妨留客听潺潺。