自 zì 上 shàng 清 qīng 延 yán 庆 qìng 归 guī 过 guò 丈 zhàng 人 rén 观 guān 少 shǎo 留 liú - - 陆 lù 游 yóu
再 zài 到 dào 蓬 péng 莱 lái 路 lù 欲 yù 平 píng , , 却 què 吹 chuī 长 cháng 笛 dí 过 guò 青 qīng 城 chéng 。 。
空 kōng 山 shān 霜 shuāng 叶 yè 无 wú 行 xíng 迹 jī , , 半 bàn 岭 lǐng 天 tiān 风 fēng 有 yǒu 啸 xiào 声 shēng 。 。
细 xì 栈 zhàn 跨 kuà 云 yún 萦 yíng 峭 qiào 绝 jué , , 危 wēi 桥 qiáo 飞 fēi 柱 zhù 插 chā 澄 chéng 清 qīng 。 。
玉 yù 华 huá 更 gèng 控 kòng 青 qīng 鸾 luán 住 zhù , , 要 yào 倚 yǐ 栏 lán 干 gàn 待 dài 月 yuè 明 míng 。 。
自上清延庆归过丈人观少留。宋代。陆游。再到蓬莱路欲平,却吹长笛过青城。 空山霜叶无行迹,半岭天风有啸声。 细栈跨云萦峭绝,危桥飞柱插澄清。 玉华更控青鸾住,要倚栏干待月明。