古 gǔ 风 fēng 二 èr 首 shǒu - - 陆 lù 游 yóu
牺 xī 象 xiàng 荐 jiàn 清 qīng 庙 miào , , 馀 yú 材 cái 弃 qì 沟 gōu 中 zhōng 。 。
二 èr 者 zhě 虽 suī 甚 shén 远 yuǎn , , 残 cán 生 shēng 其 qí 实 shí 同 tóng 。 。
人 rén 当 dāng 贵 guì 其 qí 身 shēn , , 岂 qǐ 复 fù 论 lùn 穷 qióng 通 tōng 。 。
宁 níng 为 wèi 原 yuán 上 shàng 草 cǎo , , 一 yī 寸 cùn 摇 yáo 春 chūn 风 fēng 。 。
古风二首。宋代。陆游。牺象荐清庙,馀材弃沟中。 二者虽甚远,残生其实同。 人当贵其身,岂复论穷通。 宁为原上草,一寸摇春风。