雅 yǎ 儿 ér 塔 tǎ - - 高 gāo 启 qǐ
黄 huáng 土 tǔ 但 dàn 埋 mái 骨 gǔ , , 岂 qǐ 能 néng 埋 mái 性 xìng 灵 líng 。 。
昔 xī 闻 wén 宿 sù 草 cǎo 间 jiān , , 曾 céng 吐 tǔ 莲 lián 花 huā 青 qīng 。 。
身 shēn 卧 wò 长 cháng 夜 yè 台 tái , , 口 kǒu 诵 sòng 西 xī 方 fāng 经 jīng 。 。
寻 xún 迹 jī 殊 shū 窅 yǎo 窅 yǎo , , 闻 wén 声 shēng 每 měi 泠 líng 泠 líng 。 。
寒 hán 灯 dēng 炤 zhào 空 kōng 塔 tǎ , , 时 shí 有 yǒu 山 shān 僧 sēng 听 tīng 。 。
应 yīng 使 shǐ 邻 lín 冢 zhǒng 魂 hún , , 沉 chén 迷 mí 尽 jìn 皆 jiē 醒 xǐng 。 。
雅儿塔。明代。高启。黄土但埋骨,岂能埋性灵。 昔闻宿草间,曾吐莲花青。 身卧长夜台,口诵西方经。 寻迹殊窅窅,闻声每泠泠。 寒灯炤空塔,时有山僧听。 应使邻冢魂,沉迷尽皆醒。