题 tí 司 sī 门 mén 李 lǐ 文 wén 园 yuán 亭 tíng - - 黄 huáng 庭 tíng 坚 jiān
白 bái 氏 shì 草 cǎo 堂 táng 元 yuán 自 zì 葺 qì , , 陶 táo 公 gōng 三 sān 径 jìng 不 bù 教 jiào 荒 huāng 。 。
青 qīng 蕉 jiāo 雨 yǔ 后 hòu 开 kāi 书 shū 卷 juàn , , 黄 huáng 菊 jú 霜 shuāng 前 qián 碎 suì 鹄 gǔ 裳 shang 。 。
落 luò 日 rì 看 kàn 山 shān 凭 píng 曲 qū 槛 kǎn , , 清 qīng 风 fēng 谈 tán 道 dào 据 jù 胡 hú 床 chuáng 。 。
此 cǐ 来 lái 遂 suì 得 dé 归 guī 休 xiū 意 yì , , 却 què 莫 mò 翻 fān 然 rán 起 qǐ 相 xiāng 汤 tāng 。 。
题司门李文园亭。宋代。黄庭坚。白氏草堂元自葺,陶公三径不教荒。 青蕉雨后开书卷,黄菊霜前碎鹄裳。 落日看山凭曲槛,清风谈道据胡床。 此来遂得归休意,却莫翻然起相汤。