和 hé 自 zì 山 shān - - 文 wén 天 tiān 祥 xiáng
春 chūn 晚 wǎn 伤 shāng 为 wèi 客 kè , , 月 yuè 明 míng 思 sī 见 jiàn 君 jūn 。 。
我 wǒ 方 fāng 慕 mù 苏 sū 武 wǔ , , 谁 shuí 复 fù 从 cóng 田 tián 文 wén 。 。
龙 lóng 背 bèi 夹 jiā 红 hóng 日 rì , , 雁 yàn 声 shēng 连 lián 白 bái 云 yún 。 。
琵 pí 琶 pá 汉 hàn 宫 gōng 曲 qū , , 马 mǎ 上 shàng 不 bù 堪 kān 闻 wén 。 。
和自山。宋代。文天祥。春晚伤为客,月明思见君。 我方慕苏武,谁复从田文。 龙背夹红日,雁声连白云。 琵琶汉宫曲,马上不堪闻。