面 miàn 川 chuān 亭 tíng - - 文 wén 同 tóng
幽 yōu 亭 tíng 最 zuì 孤 gū 绝 jué , , 直 zhí 入 rù 乱 luàn 丛 cóng 间 jiān 。 。
近 jìn 晚 wǎn 独 dú 来 lái 此 cǐ , , 有 yǒu 谁 shuí 相 xiāng 与 yǔ 闲 xián 。 。
卷 juàn 帘 lián 通 tōng 大 dà 野 yě , , 临 lín 槛 kǎn 数 shù 前 qián 山 shān 。 。
便 biàn 欲 yù 教 jiào 携 xié 酒 jiǔ , , 陶 táo 然 rán 踏 tà 月 yuè 还 hái 。 。
面川亭。宋代。文同。幽亭最孤绝,直入乱丛间。 近晚独来此,有谁相与闲。 卷帘通大野,临槛数前山。 便欲教携酒,陶然踏月还。