鸣 míng 玉 yù 亭 tíng 筹 chóu 笔 bǐ 之 zhī 南 nán - - 文 wén 同 tóng
层 céng 崖 yá 高 gāo 百 bǎi 尺 chǐ , , 亭 tíng 即 jí 层 céng 崖 yá 下 xià 。 。
飞 fēi 泉 quán 若 ruò 环 huán 佩 pèi , , 万 wàn 缕 lǚ 当 dāng 檐 yán 泻 xiè 。 。
坐 zuò 可 kě 脱 tuō 赤 chì 热 rè , , 听 tīng 宜 yí 彻 chè 清 qīng 夜 yè 。 。
亭 tíng 前 qián 树 shù 肤 fū 剥 bō , , 为 wèi 系 xì 行 xíng 人 rén 马 mǎ 。 。
鸣玉亭筹笔之南。宋代。文同。层崖高百尺,亭即层崖下。 飞泉若环佩,万缕当檐泻。 坐可脱赤热,听宜彻清夜。 亭前树肤剥,为系行人马。