东 dōng 山 shān 亭 tíng - - 文 wén 同 tóng
朝 zhāo 阳 yáng 之 zhī 峰 fēng 乃 nǎi 天 tiān 设 shè , , 曲 qū 岭 lǐng 长 zhǎng 岗 gǎng 地 dì 盘 pán 结 jié 。 。
下 xià 临 lín 绝 jué 涧 jiàn 走 zǒu 萦 yíng 回 huí , , 上 shàng 耸 sǒng 巍 wēi 亭 tíng 飞 fēi 巀 jié 嵲 niè 。 。
晚 wǎn 云 yún 几 jǐ 处 chù 水 shuǐ 墨 mò 画 huà , , 秋 qiū 树 shù 数 shù 番 fān 红 hóng 绿 lǜ 缬 xié 。 。
安 ān 能 néng 恰 qià 会 huì 此 cǐ 时 shí 闲 xián , , 静 jìng 与 yǔ 诗 shī 翁 wēng 吟 yín 晓 xiǎo 雪 xuě 。 。
东山亭。宋代。文同。朝阳之峰乃天设,曲岭长岗地盘结。 下临绝涧走萦回,上耸巍亭飞巀嵲。 晚云几处水墨画,秋树数番红绿缬。 安能恰会此时闲,静与诗翁吟晓雪。