秋 qiū 尽 jǐn 吟 yín - - 邵 shào 雍 yōng
数 shù 日 rì 之 zhī 间 jiān 秋 qiū 遂 suì 尽 jǐn , , 百 bǎi 思 sī 无 wú 以 yǐ 慰 wèi 蹉 cuō 跎 tuó 。 。
园 yuán 林 lín 正 zhèng 好 hǎo 爱 ài 不 bù 彻 chè , , 草 cǎo 木 mù 已 yǐ 黄 huáng 情 qíng 奈 nài 何 hé 。 。
虽 suī 老 lǎo 筋 jīn 骸 hái 行 xíng 尚 shàng 健 jiàn , , 尽 jǐn 高 gāo 台 tái 榭 xiè 望 wàng 仍 réng 多 duō 。 。
终 zhōng 朝 cháo 把 bǎ 酒 jiǔ 未 wèi 成 chéng 醉 zuì , , 又 yòu 欲 yù 临 lín 风 fēng 一 yī 浩 hào 歌 gē 。 。
秋尽吟。宋代。邵雍。数日之间秋遂尽,百思无以慰蹉跎。 园林正好爱不彻,草木已黄情奈何。 虽老筋骸行尚健,尽高台榭望仍多。 终朝把酒未成醉,又欲临风一浩歌。