和 hé 北 běi 京 jīng 王 wáng 郎 láng 中 zhōng 见 jiàn 访 fǎng 留 liú 诗 shī - - 邵 shào 雍 yōng
车 chē 从 cóng 赏 shǎng 春 chūn 来 lái 北 běi 京 jīng , , 耿 gěng 君 jūn 先 xiān 期 qī 已 yǐ 驰 chí 情 qíng 。 。
此 cǐ 时 shí 殒 yǔn 霜 shuāng 奈 nài 何 hé 重 zhòng , , 今 jīn 岁 suì 花 huā 开 kāi 徒 tú 有 yǒu 声 shēng 。 。
既 jì 辱 rǔ 佳 jiā 章 zhāng 仍 réng 坠 zhuì 刺 cì , , 宁 níng 无 wú 累 lèi 句 jù 代 dài 通 tōng 名 míng 。 。
天 tiān 之 zhī 才 cái 美 měi 应 yīng 自 zì 惜 xī , , 料 liào 得 dé 不 bù 为 wéi 时 shí 虚 xū 生 shēng 。 。
和北京王郎中见访留诗。宋代。邵雍。车从赏春来北京,耿君先期已驰情。 此时殒霜奈何重,今岁花开徒有声。 既辱佳章仍坠刺,宁无累句代通名。 天之才美应自惜,料得不为时虚生。