寄 jì 荣 róng 子 zi 雍 yōng - - 张 zhāng 耒 lěi
苍 cāng 茫 máng 腊 là 雪 xuě 欲 yù 成 chéng 泥 ní , , 又 yòu 见 jiàn 东 dōng 风 fēng 上 shàng 柳 liǔ 枝 zhī 。 。
万 wàn 事 shì 过 guò 前 qián 浑 hún 是 shì 梦 mèng , , 百 bǎi 年 nián 投 tóu 老 lǎo 只 zhǐ 添 tiān 悲 bēi 。 。
功 gōng 名 míng 末 mò 路 lù 收 shōu 常 cháng 晚 wǎn , , 节 jié 物 wù 惊 jīng 心 xīn 空 kōng 自 zì 知 zhī 。 。
千 qiān 里 lǐ 故 gù 人 rén 犹 yóu 念 niàn 我 wǒ , , 书 shū 来 lái 辛 xīn 苦 kǔ 话 huà 相 xiāng 思 sī 。 。
寄荣子雍。宋代。张耒。苍茫腊雪欲成泥,又见东风上柳枝。 万事过前浑是梦,百年投老只添悲。 功名末路收常晚,节物惊心空自知。 千里故人犹念我,书来辛苦话相思。