读 dú 唐 táng 书 shū 二 èr 首 shǒu - - 张 zhāng 耒 lěi
隋 suí 文 wén 方 fāng 混 hùn 一 yī , , 自 zì 谓 wèi 垂 chuí 无 wú 疆 jiāng 。 。
安 ān 知 zhī 房 fáng 之 zhī 乔 qiáo , , 拱 gǒng 立 lì 待 dài 其 qí 亡 wáng 。 。
哲 zhé 人 rén 妙 miào 观 guān 世 shì , , 俗 sú 虑 lǜ 固 gù 不 bù 长 zhǎng 。 。
我 wǒ 知 zhī 蒲 pú 柳 liǔ 衰 shuāi , , 宁 níng 待 dài 遘 gòu 风 fēng 霜 shuāng 。 。
奇 qí 姿 zī 终 zhōng 英 yīng 发 fā , , 起 qǐ 骖 cān 龙 lóng 凤 fèng 翔 xiáng 。 。
巍 wēi 巍 wēi 贞 zhēn 观 guān 绩 jī , , 千 qiān 载 zǎi 配 pèi 虞 yú 唐 táng 。 。
读唐书二首。宋代。张耒。隋文方混一,自谓垂无疆。 安知房之乔,拱立待其亡。 哲人妙观世,俗虑固不长。 我知蒲柳衰,宁待遘风霜。 奇姿终英发,起骖龙凤翔。 巍巍贞观绩,千载配虞唐。